Nước Mắt Sẽ Ngừng Rơi
Phan_19
Sắc mặt cả 4 thay đổi trở nên tái hẳn ra trông rất khó coi. Không khí xung quanh nặng nề , tưởng chừng như đặc quánh.
Nó mặc dù đang rất run nhưng vẫn cố nói
-ra khỏi chỗ này
Gió thổi vào tán lá cây, lá rụng xuống xào xạc trong màn đêm tĩnh mịch nghe thấy tiếng động ghê rợn 4 đứa vắt chân lên cổ ra sức chạy, từ đó tụi nó mới hiểu rõ được câu “chạy như ma đuổi”
Nghe tiếng gọi ý ới đằng sau nó mới dừng lại, vẫn chưa hoàn hồn tim nó vẫn đang đập rộn ràng thì ra nó là người chạy đầu tiên và cũng là người sợ nhất
Jan đã quá quen với tốc độ chạy của nó nên bình thường vấn đề là Quỳnh với NH chạy muốn hụt hơi phía sau, chân muốn rã rời.
-im lặng chút_nghe tiếng Jan Q với NH im bặt (sao nghe lời v, chuyện lạ)
Gruw...Gruw!!!!!!!
-tiếng con gì vậy_NH ngây ngô hỏi
-cô nghe thấy tiếng con gấu bao giờ chưa_nó trả lời
-đừng đùa ở đây làm gì có gấu_Quỳnh cười cợt trên sự suy đoán của nó.
-tôi khuyên cô nên đứng im nếu chưa muốn chết_Jan nhìn ra sau Quỳnh
-gì chứ_Quỳnh vẫn đang cười quay ra sau miệng không ngậm lại được, tay chân cứng đờ mọi hoạt động của cơ thể như ngừng trệ.
-tìm cây cao nhất chắc nhất trèo lên_dứt câu nó với Jan đã trèo tót lên cây mặc cho NH với Q đang đứng như trời trồng bên dưới, gấu thì càng ngày càng tiến tới gần Quỳnh, NH đã bắt đầu trèo lên cái cây mà nó đã có bên trên
-cứu với_NH kêu tham thiết bên dưới, nó định không giúp nhưng lại thôi giơ tay kéo Nh lên trên
-nay cô điên à còn không mau trèo lên_Jan giận giữ nói Quỳnh
-tôi...tôi_Quỳnh run run_không biết trèo
Jan xém rớt xuống do sock, lớn bằng từng này mà không biết trèo cây
-lên đây_Jan nhảy xuống đỡ Q lên dằn vặt mãi với cành cây vẫn không sao lên được
-á được rồi_Q hét lên sung sướng nhưng chợt nhớ ra những gì cô tính toán để hại Jan và nó, gấu đang phía trước còn gì tiện lợi hơn nữa “cô đừng trách tôi” Q thầm nghĩ rồi dùng chân đạp thẳng vào sau gáy Jan, mất đà đang leo được nửa cây Jan rớt thẳng xuống đất
-chúa ơi!!!!!!!!!!!! cứu con
Bịch!!!!!!!!!!!!!
Gruw!!!
-Jan cẩn thận_nó bẻ cây nhảy xuống dùng cây đập vào lưng con gấu đánh lạc hướng nhanh chân chạy vào phía rừng, sức người sao so sánh bằng sức gấu không lâu nó kiệt sức chạy zíc zắc đánh lạc hướng nhưng người mất sức là nó. Trên người lại không mang 1 thứ gì để tự vệ, nó toan trèo lên cây nhưng không kịp chú gấu đã ngay sau lưng, móng vuốt sắc nhọn có vẻ vẫn chưa trưởng thành nên gấu cao hơn nó hơn 1 cái đầu nhưng để đánh bại không phải dễ.
Chương 58
liếc xuống đất nhặt nhanh mấy viên đá bia vào đầu con gấu, cú ném rất chuẩn xác nhưng chẳng hề hấn gì càng làm gấu giận giữ mà tiến gần nó hơn.
Gruw!!!! chú gấu gầm lên nhảy bổ vào người nó, nó dùng chân đá văng ra nhưng chú gấu không hề dừng lại việc tấn công nó. mồ hôi nó túa ra ướt đẫm lưng áo, “sợ hãi” đúng là như vậy nó nhớ tới lần trong trò chơi nó gặp hổ trong lúc nguy cấp nhất người cứu nó thoát khỏi là hắn, nhưng lần này chắc chắn sẽ không còn ai giúp nó nữa nó chỉ có 1 mình, một mình chống chọi với mọi thứ một mình chỉ một mình thôiiii
Gấu đã vật nó nằm xuống, trọng lượng cơ thể gấu rất nặng làm việc chống cự bằng chân và tay nó bị cản trở. Nó dần yếu thế, và kiệt sức...
Vậy là hết nó nhắm mặt 1 giọt nước mắt khẽ rơi trên môi nở 1 nụ cười nhạt hình ảnh cuối cùng là hắn, chua xót....
***
Sau khi nó bị gấu rượt đuổi Jan đã cố chạy theo nó nhưng lại vấp cục đá, đứng dậy chạy tiếp
Bụp!!!
Ập tới là cành cây chắc nịch đập vào trán Jan “ôi nhiều sao quá” cảm giác đầu tiên mà Jan cảm nhận được không phải là đau mà là có 1 dòng máu đỏ tươi chảy ra từ trán xuống mặt rồi ngất lịm...
Lúc NH và Q tới đã thấy Jan nằm bất tình với dòng máu đỏ tươi trên trán máu vẫn không ngừng tuôn
-máu, cứu chị ấy đi_NH hoảng hốt xé áo ra cầm máu cho Jan, Q ngăn lại
-kệ cô ta, về thôi coi như không biết
-không được họ đã cứu chúng ta, chị Ji đâu_NH càng thêm hoảng
-chắc đã trong bụng con gấu đó rồi_Q nói như chẳng lên quan gì tới mình, nghĩ Q càng tức vốn là muốn Jan chết dưới chú gấu đó chứ không phải nó, nó tự chuốc lấy ráng mà chịu
NH bắt đầu khóc do quá hoảng loạn
-mau đưa chị Jan về gọi mọi người đến tìm chị Ji
-cô bị điên à, họ chết càng tốt cho chúng ta_Quỳnh gằn lên giận giữ trước sự ngu ngốc của NH. Chợt có tiếng gọi đằng sau
-Jan ơi
-Ji ơi cô ở đâu
...
Từ sau bụi hắn thấy có tiếng khóc
-ra chỗ kia xem sao
Trước đó vài tiếng hắn đi tìm nó định nói chuyện nhưng không thấy đâu nỗi lo lắng ập đến hắn gọi cho Khánh đi tìm Jan cũng không có, Quỳnh và NH cũng chẳng thấy đâu biết là có chuyện chẳng lành nên đi tìm. Trước mắt hắn và Khánh là cảnh Quỳnh và NH ngồi khóc băng bó vết thương trên trán Jan
-Jan ơi tôi xin lỗi vì tôi mà cô_Quỳnh ngồi khóc rưng rức (giả tạo vô nhân đạo). Mắt NH đã sưng lên ngồi thẫn thờ nghĩ về nó
Khánh cùng hắn chạy đến, Khánh đến ôm chầm lấy Jan bế xốc cô lên mang về lều của trường. Còn hắn việc đầu tiên là chạy đến chỗ NH
-Ji đâu, cô ấy đâu_nắm chặt lấy vai NH, cô đau nhói nước mắt bắt đầu lại rơi lã chã không nói được lời nào
-Ji bị gấu ăn thịt rồi_Quỳnh sụt sùi nói
Hắn như bất động, “nó chết rồi sao, không thể nào” hắn chẳng nói gì tiếp tục đi tìm lại gào lên
-Ji ơi
-cô ở đâu
-Ji ơiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii
Hắn gục xuống, khóe mắt bắt đầu đỏ lên trời đất tối sầm lại khó khăn lắm Quỳnh với NH mới có thể mang hắn về lều dưới sự trợ giúp của mọi người.
Jan đã tỉnh ngồi thẫn thờ với 2 hàng nước mắt trong vòng tay của Khánh, Quỳnh thực sự tức giận khi thấy cảnh này tay nắm chặt bỏ đi.
NH vẫn đang ở chỗ hắn, hắn chẳng màng tới cô một mực đòi đi tìm nó nhưng bị thầy cô giữ lại. Hắn thực sự mất bình tĩnh
-tránh ra_mắt hắn chuyển sang đỏ ngàu. NH không kìm được nước mắt, cô đã sai khi cùng Quỳnh gọi 2 tụi nó đi ra hồ Cảnh Yên, thực sự chuyện gặp gấu nằm ngoài dự đoán của cô. Cô lau nước mắt chạy nhanh ra ngoài ôm đầu khóc tức tưởi
Chuyện nó mất mạng vì gặp gấu đã loan đến khắp hsinh và thầy cô, chuyện này cũng được thông báo đến Quân và pama nó tất cả đều đã đến hồ Cảnh Yên thương xót cho số phận của nó, tuổi đời còn trẻ
Mẹ nó ngất lên ngất xuống, phải mang đi truyền nước ba nó và Quân cũng không màng được chuyện này thẫn thờ. Khánh dìu Jan bước ra chỗ ba nó
-con xin lỗi vì con mà Ji..._Jan lại khóc không biết cô khóc bao nhiêu lần rồi
Tất cả cũng không kìm được nước mắt nữa, nó tuy lạnh lùng nhưng đối xử rất tốt vói mọi người không nói nhiều chỉ giúp đỡ bằng hành động nên được rất nhiều bạn yêu mến cả thầy cô nữa nó là 1 học sinh ngoan học giỏi lại rất xinh đẹp
Chương 59
Khải gấp rút tới hồ Cảnh Yên dường như lúc được nghe thông báo từ Quân cậu vẫn chưa chấp nhận được sự thật này
Nó đã chết sao, 1 cú sock lớn không thể nào cô em gái bé nhỏ đã chịu bao nhiêu đau khổ giờ lại ra đi dễ dàng vậy sao “nó chưa chết” cậu luôn tin như vậy nhưng khi xe dừng lại ngay chỗ bìa rừng suy nghĩ của cậu đã đúng...
-á á á_hsinh 1
-maaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa_hsinh 2 ngất tại trận luôn
-chị Ji em xin lỗi không phải tại em mà_NH hoảng hốt thấy nó bước ra từ xe Khải.
Nó chẳng hiểu gì cả, từ lúc ở bìa rừng nó gặp Khải cậu chạy tới ôm lấy nó xem xét hỏi han tùm lum hết nó hỏi nhưng cậu không nói gì chỉ tủm tỉm cười. Đậu xe rồi bảo nó xuống trước cậu ra sau
Trở về hiện tại nó đang rất bơ vơ ai cũng tránh xa nó, tình cảnh dở khóc dở cười, nó đang vui vẻ trở về sau cõi chết mà sao ai cũng xa lánh nó vậy có chút buồn nó về lều của nó
-Ji là em thật sao_hắn chạy đến ôm chầm lấy nó, khó chịu nó đẩy ra không thèm nhìn đi thẳng.
-anh xin lỗi nhưng anh yêu em_hắn nắm lấy bàn tay nó, ôm lấy nó từ đằng sau, chợt thấy cổ mình ươn ướt lành lạnh, hắn khóc sao khóc vì nó. Nó vẫn đứng im như vậy cho tới khi hắn ngất ngay trên vai nó, khó khăn lắm nó mới đỡ được hắn vào lều ngay gần đó, mới đến cửa lều Quân bước ra đẩy hắn sang một bên ôm lấy nó hét lên
-em vẫn chưa chết sao
Nó ngớ người, nhìn mẹ đang truyền nước, ba đang khóc, Jan khóc Khánh dỗ Jan, chuyện gì vậy.
-mày/em/con vẫn sống
Nó không biết nên khóc hay cười nữa
-con vẫn sống mà_toan định đỡ hắn dậy mọi người lao vào ôm lấy nó khóc và éo le hơn nó lại tuột tay hắn ngã thêm 1 lần nữa(tội nghiệp)
-mày đã làm gì ở đâu vậy sao giờ mới chịu về
-con có bị thương ở đâu không
^^%^*^*
-STOP đỡ cậu ta lên giường rồi nói chuyện_nó chỉ hắn đang nằm dưới đất, mọi người mới nhớ ra đỡ hắn dậy và gọi bác sĩ riêng đến khám
Đương nhiên chuyện nó trở về cũng đã lọt vào tai Quỳnh, cô chột giạ không đám đến.
-giờ nói cho con biết chuyện gì đã xảy ra_đợi mọi chuyện im ắng xuống thầy cô và mọi người cũng biết nó chưa chết nó mới hỏi
-sau khi mày bị gấu rượt tao chạy theo nhưng bị vấp cái cây hay cục đá gì đó mà ngất đi, lúc tỉnh dậy mọi người nói mày đã chết nên tao tưởng thạt mà thông báo với mọi người_Jan cười trừ
-sao ba mẹ anh lại về đây_nó nhìn sang mẹ nó cũng đã tỉnh
-con nghĩ khi con có chuyện gì ba mẹ lại mặc kệ con à_ba nó gắt lên
-Ji không sao là may rồi_Khánh giờ mới lên tiếng tháo gỡ
-đúng đó_Quân cũng đồng ý
-nhưng mọi chuyện là sao, sao em lại ở bìa rừng ban nãy mà về đây lại có tin em đã chết_Khải thắc mắc mà đó cũng là câu hỏi của tất cả
Nó bắt đầu kể lại:
%$^%^&^* (lúc đầu)
-lúc mà em tưởng như đã “die” rồi thì...
“gấu cúi đầu xuống bả vai nó gầm gừ tưởng như vai nó đã nằm trọn trong vai nó nhưng không phải
-Mun ơi_giọng nói của 1 cô gái vang lên, ngay lập tức chu gấu đang đè nó bật giậy chạy ngay tới chỗ cô gái đó
Nhìn thấy đầu tóc nó bù xù, quần áo xộc xệch do vật lộn với “Mun yêu quý” của mình, cô gái đó ái ngại chạy đến bên nó.
-cô không sao chứ_giơ tay tay giúp nó đứng dậy
-à ừ không sao_nó vẫn không hiểu sao nãy chú gấu kia giận giữ muốn giết nó mà giờ lại hiền khô khi ở bên cô gái này như vậy, nghĩ lại nó lại thấy rùng mình.
-tôi tên Tố Uyên gọi tôi là Tố Tố được rồi,đây là Mun, bạn tôi xin lỗi chắc Mun đã làm cô sợ
-tôi là Thảo Nhi, gọi là Ji được rồi_ nó cười trừ “không phải sợ đâu là rất sợ thì có” nghĩ mà không dám nói
-thường ngày Mun rất hiền luôn tránh xa người lạ, chắc Mun thích Ji rồi mới dọa Ji_Tố Tố cười hiền
-vậy sao_”đùa chắc thích mà dọa sao”
-chắc Ji là những người đến hôm nay ở phía đông hồ Cảnh Yên, đợi trời sáng rồi mình dẫn Ji về_chưa kịp để nói đồng ý hay không, TT đã kéo nó nhảy tót lên lưng Mun trở về nhà TT
-đẹp thật_nó trầm trồ hóa ra hồ Cảnh Yên ngay gần chỗ nó chỉ cần đi qua 1 bụi rậm, hoa bồ công anh bên rìa đã bắt đầu nở trắng muốt mềm mại
-nước rất ngọt xuống thử đi_TT kéo nó xuống, dòng nước mát lạnh trong veo, TT dùng chiếc tàu lá khô của cây tre múc nước cho nó, nó nhận lấy
Chương 60
-ngọt thật đó_nó cười đẹp như thiên thần vậy Tố Tố đơ người trong giây lát rồi thốt lên
-Ji thật đẹp như hồ Cảnh Yên vậy_nó thoáng đỏ mặt rồi lấy nước rửa mặt cho trôi đi những gì trong rừng
-nhà Tố Tố ở đâu_chạy nhảy chán nó mới lại chỗ Tố Tố
-ở đây đâu cũng là nhà của mình nằm xuống đi, mình có thứ cho Ji
Nó cũng tò mò nằm xuống cạnh TT, tựa đầu vào người Mun rất mềm và ấm áp.Cứ yên lặng như vậy cho đến khi mặt trời bắt đầu mọc ánh sáng mỏng manh chiếu xuống mặt hồ, tiếng chim bắt đầu hót, làn gió nhẹ đi qua làm những giọt sương trên những lá cây lăn nhẹ xuống mặt hồ kêu róc rách hòa quyện với tiếng chim sơn ca tạo thành 1 bản nhạc nhẹ nhàng vui tươiii”
Nó kể lại trên môi thấp thoáng 1 nụ cười
-Ji...Ji ơiiiiiii_hắn đang nằm bật giậy làm mọi người giật thót mình.
Nó ra hiệu cho mọi người im lặng ra trốn ở 1 góc khuất
Mọi người hiểu ý bắt đầu diễn màn nước mắt của mình
-hixx hixx
-mọi người Ji đâu_hắn hoảng hốt bật dậy
-Jan nó chết rồi cậu nên chấp nhận sự thật_ba nó ngẹn ngào nói
-không không thể, nãy cháu mới vừa nhìn thấy cô ấy mà_hắn thẫn thờ
-đó chỉ là ảo ảnh thôi_Jan nói trong 2 hàng nước mắt liếc nhìn sang nó cười thầm.
-không không thể nào
-ngày mai sẽ bắt đầu tổ chức tang lễ, cậu nên chuẩn bị_Quân mắt cũng đỏ hoe nhưng không rớt 1 giọt nước mắt nào, nó bắt đầu giận “trù chết thật hay sao mà bảo tổ chức tang lễ”
-cô ấy, không thể_hắn ngất tập tiếp theo
Khải vội vàng đến đỡ
-em có cần ác vậy không, tha lỗi cho cậu ta đi_Khải nhìn hắn mà thấy tội, ngất lên ngất xuống từ khi biết tin tới giờ
-kệ hihi_nó cười xòa, lè lưỡi tinh nghịch
-nói cậu ta thấy đồ của em và máu ở hồ Cảnh Yên nhé, em đi đây_nói xong nó lại trở về bên hồ Cảnh yên nó rất thích ở đó đặc biệt là muốn gặp Tố Tố và Mun cô hứa sẽ trở lại đây lúc chia tay với TT mà
Jan lắc đầu ngán ngẩm, giờ mới nhớ ra tay Khánh vẫn đang ôm eo mình.
-anh đang làm cái trò gì vậy_Jan gắt lên
-anh có chuyện muốn nói với em_nói rồi Khánh nắm tay Jan kéo đi, trước sự bất ngờ của Jan và cả tất cả những người có mặt
Đến 1 cách đồng hoa bồ công anh, Khánh vẫn im lặng Jan cũng vậy không chịu nổi nữa Jan nói trước
-không có việc gì tôi xin phép_lạnh nhạt nhất có thể, mặc dù trong lòng đang nhói đau
Không để Jan đi Khánh ôm chầm lấy Jan
-anh rất nhớ em_Jan bất động vài giây rồi nhanh tay đẩy Khánh ra
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian